Thứ Tư, 19 tháng 1, 2011

Hôm qua, dọn dẹp sách vở cũ, tình cờ tôi thấy cuốn nhật ký ngày xưa. Cuốn nhật ký chỉ viết về hắn – bạn chung trường phổ thông. Biết bao chuyện con nít, chuyện giận hờn vu vơ vậy mà tôi đem viết hết vào những trang giấy với những lời tình cảm nhất.

Tình bạn của tôi và hắn thật đẹp... Không, phải nói chính xác là mối tình đầu của cả hai mới đúng. Hai năm, chỉ vài lần nắm tay, chưa một lần trao nhau nụ hôn nào... vậy mà tôi hạnh phúc lạ kỳ. Chỉ là những buổi tối tôi và hắn cùng vài đứa bạn đi ăn chè, ăn bắp nướng, coi văn nghệ ở thị trấn gần nhà... Chỉ là những buổi chiều tối, hắn ghé nhà mượn tập, cùng làm bài, rồi gặp bữa thì ăn cơm cùng gia đình... Gặp mùa, hắn trèo cây hái mận, hái xoài giùm ba tôi và hai đứa lại có dịp ngồi ăn trái cây, tán dóc.
 
Vậy mà tôi cũng nhớ nhớ, thương thương, hờn hờn, giận giận, lúc khóc hết nước mắt để được năn nỉ và rồi chia tay cũng không rõ lý do.Mối tình đầu thuở con nít ngây thơ ấy đến giờ vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Mỗi khi nhớ lại, tôi cười một mình, cũng thoáng chút buồn.
 
Rồi  tôi lên TPHCM  học đại học. Một năm sau, hắn cũng lên học nghề. TPHCM rộng lớn, ai bận việc người nấy nên tôi và hắn cũng ít gặp nhau, chỉ thỉnh thoảng thư từ kể chuyện công việc và nỗi nhớ nhau.Hai năm sau, hắn đăng ký nhập ngũ. Kể từ đó, những lá thư tôi gửi chẳng được hắn hồi âm. Tôi linh cảm mọi chuyện không như xưa nữa...
 
Hè năm đó, tôi về quê, hỏi thăm gia đình hắn nhưng không ai biết hắn ở đâu. Hắn có cái gì đó hình như đang né tránh tôi. Tôi buồn lắm và tự ái nổi lên nên không thèm quan tâm, liên lạc thư từ nữa. Rồi trong đầu tôi không còn hình ảnh yêu thương của hắn nữa. Tình yêu đó bây giờ nằm ở góc khuất con tim, nhường chỗ cho nhiều dự án tương lai và người yêu mới.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét