Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016

Hàng loạt dự án ngàn tỷ đồng đắp chiếu: Lãng phí phá nát thành quả kinh tế
Việc đại biểu Quốc hội chất vấn các thành viên Chính phủ về hàng loạt dự án ngàn tỷ đồng nằm đắp chiếu đang làm dấy lên mối quan ngại về tình trạng thất thoát, lãng phí trong sử dụng nguồn lực của nền kinh tế, đặc biệt trong đầu tư xây dựng công trình có vốn nhà nước.
Không chỉ làm “dấy lên”, có đại biểu Quốc hội còn thẳng thắn đặt câu hỏi với ba vị tư lệnh ngành Kế hoạch và Đầu tư, Xây dựng, Tài chính về việc liệu có thể định lượng hóa những thất thoát, lãng phí này hay không?
Câu trả lời của Bộ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư Bùi Quang Vinh là có, nhưng chính xác là bao nhiêu thì khó. Ngay câu trả lời này của Bộ trưởng đã cho thấy tính nghiêm trọng của vấn đề và thực tế, bản thân Bộ trưởng Bùi Quang Vinh cũng cho rằng, thất thoát, lãng phí là rất lớn, là nghiêm trọng và chưa thể kiểm soát được.
.
Đại biểu Quốc hội chất vấn các thành viên Chính phủ về hàng loạt dự án ngàn tỷ đồng nằm đắp chiếu đang làm dấy lên mối quan ngại về tình trạng thất thoát, lãng phí trong sử dụng nguồn lực của nền kinh tế
Lãng phí là khi Dự án mở rộng Nhà máy Gang thép Thái Nguyên vốn đầu tư 8.100 tỷ đồng vẫn nằm đắp chiếu sau gần 10 năm thực hiện. Lãng phí là khi Dự án Polyester ở Hải Phòng, vốn đầu tư 7.000 tỷ đồng, nhưng riêng năm 2014 đã lỗ 1.000 tỷ đồng và đang dừng hoạt động. Là ký túc xá hàng trăm tỷ đồng được xây ở Lâm Đồng, nhưng chỉ có một sinh viên đến ở, hay dự án cầu treo mấy tỷ đồng được khánh thành mà chỉ có hai hộ dân sử dụng…
Không phải chỉ vốn đầu tư xây dựng cơ bản bị lãng phí, đầu tư của doanh nghiệpnhà nước cũng lãng phí. Đi học nước ngoài mà không hiệu quả cũng là lãng phí, mua sắm công có gửi giá cũng là thất thoát. Cũng không phải chỉ thi công công trình mới có thất thoát, lãng phí, có khi ngay từ khâu lập dự án, thẩm định đã lãng phí. “Đội” dự toán lên để ăn chia chênh lệch, đó không chỉ là thất thoát, lãng phí, mà còn là tham nhũng.
Con số mà Bộ trưởng Bộ Xây dựng Trịnh Đình Dũng đưa ra thật đáng lưu tâm. Đó là chỉ qua kiểm tra các dự toán ban đầu, các địa phương, các ngành đã cắt giảm được 9,2% trong năm 2013; 5,39% trong năm 2014 và lên tới 5,66% trong 9 tháng đầu năm 2015 tổng dự toán công trình trình để cơ quan nhà nước thẩm định, sau đó đưa vào đấu thầu. Tính chung, đã cắt giảm dự toán trên 5%.
Chưa kể, giai đoạn năm 2011 - 2015, Thanh tra Bộ Xây dựng đã công bố 267 kết luận và ban hành 189 quyết định xử phạt vi phạm hành chính, kiến nghị xử lý về kinh tế với số tiền 3.300 tỷ đồng trên tổng mức đầu tư 82.000 tỷ đồng. Đây mới là con số kiểm tra ở một số công trình chứ không phải tất cả.
Thất thoát, lãng phí ở đấy chứ đâu xa! Chỉ một phần dự án do Bộ Xây dựng quản lý đã vậy. Hoàn toàn có thể đặt câu hỏi về việc ở các bộ ngành khác, các địa phương ra sao? Một con số hẳn nhiên là rất lớn. 
Chỉ thất thoát, lãng phí ở vài ba dự án ngàn tỷ nói trên tính ra cũng đã hơn 1 tỷ USD. Thế nên, ICOR mới cao, hiệu quả đầu tư mới thấp. Thế nên, bội chi mới lớn và áp lực nợ công cũng ngày càng lớn, bởi Việt Nam vẫn phải đi vay và đi vay lớn để đầu tư, chứ đâu đã có tiết kiệm để đầu tư. Thế nên, mới phải lập kế hoạch phát hành 3 tỷ USD trái phiếu ra thị trường quốc tế để cơ cấu lại nợ, trong khi chỉ cần không đầu tư một vài dự án “đắp chiếu”, hoặc đầu tư hiệu quả các dự án này thì đã dư ra ngân khoản không nhỏ.
Ráp nối các câu hỏi chất vấn của các đại biểu Quốc hội, càng thấy một bức tranh đáng quan ngại về những dự án ngàn tỷ nằm đắp chiếu và sự thật về sự thất thoát, lãng phí trong đầu tư sử dụng vốn nhà nước.
Dù như Bộ trưởng Bùi Quang Vinh đã nói là “không đơn giản để định lượng chính xác thất thoát, lãng phí”, nhưng chỉ một vài ráp nối như vậy đã cho thấy tình hình đang nghiêm trọng. Và cũng đúng như Bộ trưởng Bùi Quang Vinh khẳng định, dù không đơn giản, nhưng phải lượng hóa được những thất thoát, lãng phí đó, phải siết chặt việc quản lý và sử dụng hiệu quả vốn đầu tư của Nhà nước, phải thẩm định chặt, đấu thầu tốt, thi công đảm bảo.
Phải làm, nếu Việt Nam muốn phát triển, bởi thất thoát, lãng phí và tham nhũng có thể “phá nát” thành quả của nền kinh tế. Cũng cần phải nhắc lại câu chuyện năm xưa, khi Hồ Chủ tịch xử Đại tá Cục trưởng Cục Quân nhu Trần Dụ Châu, vì tham lam đã giở trò ăn cắp công quỹ, bớt 2 tấc vải xô mỗi cái màn, bớt bông lót làm áo trấn thủ cho bộ đội. Tòa án binh tuyên xử tử hình, Trần Dụ Châu làm đơn xin tha tội chết, nhưng Bác Hồ dứt khoát nói: “Một cái ung nhọt, dẫu có đau cũng phải cắt bỏ, không để nó lây lan, nguy hiểm”.
Bài học đó vẫn còn nguyên giá trị cho đến hôm nay, khi chúng ta cần cương quyết với tham nhũng, thất thoát, lãng phí.
Hà Nguyễn

Muốn tiết kiệm, chống lãng phí phải "điểm danh" cụ thể từng công trình, dự án

“Công tác thực hành tiết kiệm, chống lãng phí chưa đạt yêu cầu” là cụm từ luôn xuất hiện trong các báo cáo đánh giá tình hình kinh tế - xã hội của Chính phủ trình Quốc hội tại các kỳ họp. Về vấn đề này, ông Đỗ Mạnh Hùng, Phó chủ nhiệm Ủy ban Các vấn đề xã hội của Quốc hội cho rằng, muốn tiết kiệm, chống lãng phí, cần phải có địa chỉ cụ thể.
Chống lãng phí phải có địa chỉ rõ ràng, với tư cách là đại biểu Quốc hội, ông đã từng chỉ ra công trình, dự án gây ra lãng phí nào chưa?
Cũng như nhiều đại biểu Quốc hội khác, trong mỗi lần thảo luận về tình hình kinh tế - xã hội, ngân sách nhà nước, tôi luôn tìm cụ thể công trình, dự án sử dụng vốn ngân sách nhà nước, vốn vay, vốn trái phiếu chính phủ, vốn tín dụng đầu tư phát triển của Nhà nước gây lãng phí, đầu tư kém hiệu quả.
Tại Kỳ họp thứ 10, tôi đã “điểm danh” Dự án mở rộng Nhà máy Gang thép Thái Nguyên và Dự án Polyester ở Hải Phòng. Riêng Gang thép Thái Nguyên có tổng mức vốn đầu 8.100 tỷ đồng vẫn nằm đắp chiếu sau hơn 10 năm thực hiện. Còn Dự án Polyester ở Hải Phòng, vốn đầu tư 7.000 tỷ đồng, nhưng riêng năm 2014 đã lỗ 1.000 tỷ đồng.
.
ông Đỗ Mạnh Hùng, Phó chủ nhiệm Ủy ban Các vấn đề xã hội của Quốc hội.
Các công trình, dự án gây lãng phí, đầu tư kém hiệu quả được Quốc chỉ ra đều là “chuyện đã rồi”, cần phải chỉ ra được những công trình, dự án bắt đầu triển khai để chống lãng phí ngay khi chưa xảy ra lãng phí, thưa ông?
Việc chỉ ra các công trình, dự án đã và đang gây lãng phí cũng có hiệu quả nhất định, giúp các bộ ngành, địa phương, chủ đầu tư lấy đó làm bài học kinh nghiệm để thực hành tiết kiệm, chống lãng phí khi quyết định các công trình, dự án sau này. Dự án Cải tạo, nâng cấp Quốc lộ 1A và Quốc lộ 14 (đường Hồ Chí Minh đoạn qua Tây Nguyên) và rất nhiều dự án trong lĩnh vực giao thông - vận tải đã tiết kiệm được hàng chục ngàn tỷ đồng cũng một phần nhờ Quốc hội đã chỉ ra hàng loạt công trình, dự án đầu tư không tiết kiệm, còn để xảy ra lãng phí.
Có thể “điểm danh” đối với từng công trình, dự án, nhưng trong chi thường xuyên thì rất khó có thể chỉ ra cơ quan, tổ chức, đơn vị nào không tiết kiệm, sử dụng ngân sách lãng phí?
Sử dụng kinh phí, ngân sách nhà nước trong chi tiêu thường xuyên không tiết kiệm, thậm chí lãng phí là một trong những hạn chế trong nhiều năm qua, nên chi thường xuyên tăng liên tục, khiến việc cân đối ngân sách nhà nước nước năm nào cũng “giật gấu vá vai”, dù thu năm sau luôn cao hơn năm trước.
Cũng không khó để chỉ ra lãng phí, không tiết kiệm trong chi tiêu thường xuyên. Đó là chi phí hội họp, động thổ, cắt băng khánh thành, đi công tác trong và ngoài nước, sử dụng xe công... Nhìn rõ các khoản chi thường xuyên này còn lãng phí, nên hầu như năm nào Thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng Bộ Tài chính cũng có chỉ thị yêu cầu phải tiết kiệm.
Thay vì có người đưa đón hàng ngày, một số người, trong đó có ông, đã quyết định nhận khoán kinh phí đi lại. Điều này không chỉ góp phần tiết kiệm rất lớn cho ngân sách nhà nước, mà còn tiết kiệm được cho gia đình, thuận tiện trong việc đi lại. Thưa ông, vậy tại sao không quan chức nào muốn nhận khoán?
Nhiều người chưa muốn nhận khoán, theo tôi, không phải họ thích đi xe “biển xanh” hơn xe “biển trắng”, mà do sử dụng xe cá nhân nhiều khi rất bất tiện. Họ phải đi từ nơi ở đến nơi làm việc và ngược lại, hàng ngày phải di chuyển rất nhiều để đi họp, nên nếu sử dụng xe cá nhân mất rất nhiều thời gian để di chuyển, đặc biệt là tìm chỗ gửi xe. Ngoài ra, những người thuộc diện được sử dụng xe công rất cần phải giữ sức khỏe, sự minh mẫn khi làm việc, nhưng nếu mất quá nhiều thời gian, công sức để di chuyển do nhận khoán xe thì hiệu quả công việc sẽ không cao.
Mạnh Bôn

Liên tiếp bóng trách nhiệm lăn giữa các Bộ, ngành

 - Các Bộ, ngành hiện nay vẫn đang phải "đá bóng" trách nhiệm trước việc quản lý chất độc gây ung thư salbutamol và điều hành giá xăng dầu.

Tại cuộc họp trực tuyến với các tỉnh, thành phố sơ kết 3 tháng cao điểm về an toàn thực phẩm (ATTP) diễn ra vào đầu tháng 3/2016 tại Bộ NN&PTNT, Đại tá Phan Mạnh Thông, Trưởng phòng 5, Cục Cảnh sát môi trường thông tin, trong 2 năm 2014 và 2015, qua kiểm tra cho thấy, Bộ Y tế đã cấp phép nhập khẩu salbutamol cho 20 doanh nghiệp.
Trong đó, đã có 16 doanh nghiệp nhập khẩu về với khối lượng 9.100kg. Kiểm tra kho hàng của các công ty nhập khẩu cho thấy, chỉ còn khoảng 3 tấn, như vậy 6 tấn đã bán ra thị trường. Trên thực tế, việc sử dụng salbutamol đúng mục đích chỉ được hơn 10kg.
Bộ Y tế cũng vừa có văn bản phản hồi cho rằng, thông tin chỉ có 10kg salbutamol trong tổng số 9.100kg nhập về sử dụng đúng mục đích là không chính xác.
Lý giải thêm, đại diện Bộ Y tế cho hay, đối với lĩnh vực y tế, salbutamol là hoạt chất được sử dụng làm thuốc điều trị từ nhiều năm nay. Việc nhập khẩu nguyên liệu salbutamol làm thuốc thực hiện theo Thông tư 47/2010/TT-BYT ngày 29/12/2010. Salbutamol sẽ được xem xét nhập khẩu trên cơ sở đề nghị của các doanh nghiệp.
Lien tiep bong trach nhiem lan giua cac Bo, nganh
Bộ Y tế và Bộ NN&PTNT đùn đẩy trách nhiệm trong quản lý chất tạo nạc
Trong khi đó, đối với lĩnh vực chăn nuôi, ngày 4/9/2014, Bộ NN&PTNT mới ban hành Thông tư 28/2014/TT-BNNPTNT về danh mục hóa chất, kháng sinh cấm nhập khẩu, sản xuất, sử dụng trong chăn nuôi gia súc, gia cầm tại Việt Nam, trong đó có salbutamol.
“Thông tư này Bộ Y tế không được tham khảo ý kiến cũng như không nhận được từ Bộ NN&PTNT khi ban hành để phối hợp quản lý”, đại diện Cục Quản lý dược, Bộ Y tế khẳng định.
Có thể thấy, việc cấp phép nhập khẩu và hậu kiểm các doanh nghiệp nhập khẩu hoạt chất gây độc salbutamol không được kiểm soát chặt chẽ. Trong khi đó, sự phối hợp giữa các bộ, ngành mà chủ yếu là Bộ NN&PTNT và Bộ Y tế còn quá lỏng lẻo.
Hậu quả của sự tréo nghoe (một bên cấm sử dụng trong chăn nuôi cung cấp thực phẩm cho người, một bên cho nhập để làm thuốc chữa bệnh cho người) là thời gian qua, hàng chục triệu người tiêu dùng Việt Nam đã ăn thịt lợn có chất cấm gây ung thư.
Đáng chú ý, thời gian gần đây, liên tiếp những sự vụ vì sự chồng chéo quản lý giữa các Bộ ngành mà người dân phải chịu thua thiệt. Cách đây không lâu, Bộ Tài chính và Bộ Công thương, hai bộ được giao trách nhiệm giám sát, quản lý giá xăng, dầu cũng đã “đá bóng” trách nhiệm, trước việc tính thuế để doanh nghiệp xăng dầu lãi lớn.
Theo nội dung gửi báo chí của Bộ Công thương, ngày 14/3, cơ quan này chỉ rõ, tại Điểm b Khoản 2 Điều 40 Nghị định 83/2014/NĐ-CP quy định rõ Bộ Tài chính được giao thực hiện chức năng quản lý Nhà nước về giá; chủ trì, phối hợp với Bộ Công thương hướng dẫn phương pháp tính giá cơ sở làm căn cứ điều hành giá bán lẻ xăng dầu trong nước.
“Hiện nay, theo hướng dẫn của Bộ Tài chính, trong công thức tính giá cơ sở đối với sản phẩm xăng dầu thì mức thuế nhập khẩu là mức thuế nhập khẩu ưu đãi (MFN)”, văn bản gửi báo chí của Bộ Công thương khẳng định.
Thế nhưng, trong cuộc trả lời bản tin Tài chính kinh doanh, ngày 21/3, ông Phạm Đình Thi - Vụ trưởng Vụ Chính sách thuế (Bộ Tài chính) đã phát biểu: "Bộ Công Thương vẫn là Bộ được giao chủ trì quyết định".
Rút kinh nghiệm
Trong khi, các Bộ vẫn đang loay hoay với bài toán "đá bóng" trách nhiệm, bên hành lang Quốc hội, ngày 25/3, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Về các vấn đề xã hội của Quốc hội Nguyễn Văn Tiên, bức xúc trước việc nhiều tấn hoạt chất salbutamol nhập khẩu đã tuồn ra thị trường, sử dụng trái phép trong chăn nuôi, không Bộ nào chịu trách nhiệm.
Ông Tiên nêu rõ: "Khó thể đổ lỗi hoàn toàn cho ngành y tế trong việc cho nhập khẩu hàng chục tấn chất độc hại gây ung thư nói trên, bởi trong lĩnh vực y tế hiện nay thì salbutamol chưa được đưa vào danh mục thuốc phải kiểm soát đặc biệt, tức chưa bị cấm nên họ có quyền nhập.
Còn với Bộ NN&PTNT, đến cuối năm 2014, Bộ này mới có quy định cấm salbutamol trong chăn nuôi. Cần nói rõ là chất salbutamol chỉ cấm dùng trong chăn nuôi chứ không cấm dùng trong y tế. Chính kẽ hở đó khiến trong thời gian này, salbutamol vẫn được nhập khẩu, đưa ra thị trường.
Tôi cho rằng, trong kẽ hở này, Chính phủ phải chịu trách nhiệm chính bởi muốn bịt kẽ hở thì khi phát hiện ra nó, Chính phủ phải có vai trò điều tiết, chỉ đạo sự phối hợp giữa các bộ, ngành, không thể để các ngành đùn đẩy cho nhau.
Ngay từ khâu tổ chức xây dựng, đưa ra danh mục các chất cấm thì phải có sự tham gia đầy đủ của các bộ, ngành liên quan. Đó là vấn đề chúng ta phải rút kinh nghiệm".
Sơn Ca (Tổng hợp) 

Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2016

Tô Hải - Tớ làm cố vấn biểu tình bất đắc dĩ

Nhạc sĩ Tô Hải
Kẻ từ cái ngày tớ đi “tụ tập đông người không được phép” năm 2007 ấy, tớ xuýt mất mạng vì ức quá nên tụt huyết áp đột ngột tại trận, phải khiêng vào nhà văn hóa thanh niên Sè Gòn và ra về với kết quả chỉ là mấy cái entries, nặng về than thân trách phận cho một cái dân tộc đã đến lúc “mục mả” do bị cai trị bởi những kẻ yếu hèn không biết xấu hổ vì kẻ thù truyền kiếp đang ngồi trên đầu trên cổ mà vẫn ca “tình hữu nghị 4 tốt, 16 chữ vàng” như thể chẳng có chuyện gì xảy ra ở Trường Sa, hoặc từng xảy ra trên biên giới 6 tỉnh phía Bắc.
Không những thế, hễ ai có ý định đi theo tiếng gọi ngàn xưa của Bà Trưng, Bà Triệu, của vua Quang Trung, Lê Lợi là đều bị coi là “lực lượng thù địch”, thậm chí bắt bớ bỏ tù , đi “cải tạo” để trở thành (người….thân Tầu?)…
Nhưng cũng nhờ trải qua những gì đã xảy ra tại Hà Nội và Sè-Gòn năm ấy tớ bắt đầu có những biến chuyển khá quyết liệt trong tâm hồn là:
- Tình hình cái…dân trí này,
- Tình hình cái thiếu thống nhất về mục tiêu, thiếu bàn tay, khối óc của một tổ chức hay cá nhân có uy tín với mọi thành phần trong xã hội như hiện nay,….
-Tình hình cái quyết tâm bảo vệ bằng được quyền và lợi cho cả ba đời con cháu của một nhóm lợi ích bằng bất cứ giá nào, kể cả nếu cần phải có Thiên An Môn thứ 2, họ cũng không ngại…
-Tình hình lực lượng “cóc nhái nhảy lên làm người”, nay được đứng trong tổ chức gọi là vô sản chuyên chính, còn Đảng còn mình, với những hưởng thụ gấp nhiều lần một giáo sư, bác sĩ (dù chúng có nói ngọng nói ngịu, nẫn nộn, nung tung), dù chúng chẳng biết hai ông tổ Mắc-xờ Lê-nin là ai!), nếu có ra lệnh bắn vào cha chú của chúng, chúng cũng sẵn sàng. Mà chúng thì đông vô kể, quân cũng như tướng, chưa kể bọn công-an-mật vụ không chuyên…chống dân biểu tình trận nào ăn tiền trận nấy.
-Và nguy hiểm nhất là bọn “ngậm miệng ăn tiền” sẵn sàng ra tay (làm gì không biết) nếu xảy ra ở giữa Sài thành này có một triệu người đổ ra đường!? (là ví phỏng xảy ra những năm 2007- 2008 thôi!)
Vậy nên, thời ấy, mình mới đã có hai bài viết:
Bầy tỏ sự chưa tán thành xuống đường lúc ấy bằng bất cứ giá nào, không cần ai, tổ chức nào lãnh đạo gì xất!
Kết quả là mình đã bị “ném đá” không thương tiếc! Thậm chí còn bị những tên lưu manh chính trị cho là mình đã tự đánh rơi mặt nạ là…”Đại Úy Công An văn hóa trá hình”! (Đại Úy với mình thì hơi….thấp quá nhỉ!?)
Năm năm trời đã trôi qua, ông “đại úy công an văn hóa việt cộng” vẫn sống lay lất với đồng lương hưu còm cõi và cái xe bánh mỳ của bà xã đầu đường…và vẫn viết về những gì con tim, bộ óc tưởng đã mấy lần muốn lịm tắt…Nhưng vẫn còn đưa ra công luận những gì có thể ghét, yêu, căm thù…
Và cuối cùng sau mấy trận sống đi, chết lại trong năm qua làm mình đã có thêm cả ngàn người yêu mến và tin tưởng …
Và sáng nay, 3 bạn trẻ, ở tuổi con, tuổi cháu mình đã đến tận nhà báo cáo về những gì họ đã trải nghiệm qua lời khuyên của “cố vấn” biểu tình là tớ!
Số là hôm 8/12/2012, hai trong ba bạn này đã đến tận nhà tớ để xin vài lời khuyên trước khi, lần đầu thấy cần phải vứt đi nỗi “sợ” để xuống đường, biểu tình chống bọn Trung Cộng xâm lược, vì như lời kêu gọi của blogger HNC “Tình hình đã nguy câp quá rồi! Không thể để một mình chính phủ lo nữa!”
Lần này, rút kinh nghiệm cách đây 5 năm mình đưa ra một số ý kiến đặc biệt khác, và : HOAN NGHÊNH SỰ DŨNG CẢM CỦA CÁC BẠN, rồi chúc các bạn lên đường ngày mai “đi thông về suốt”. Nghĩa là hoàn toàn tán thành việc hy sinh và có thể mất công ăn việc làm, hoặc bị đuổi học…có thể xảy ra cho họ!
Mình còn đưa ra những dự đoán như sau :
1- Sẽ chẳng có ông nào có tí tên tuổi đứng lên” lãnh đạo” có mặt đâu, vì hầu hết sẽ hoặc bị mời lên “trên” làm việc hoặc bị ngay dưới cơ sở cớm chìm, cớm nổi sẽ bao vây, thậm chí gây sự, dùng võ lực mời về đồn …cho đến hết giờ biểu tình,…
2- Do địa điểm, giờ giấc tập trung đều công khai trên mạng trước cả mấy ngày thì lẽ nào họ để các đồng chí …“hảo hảo hảo hảo với họ” bực mình! Họ sẽ tìm đủ mọi cách để phá tan biểu tình ngay từ khi chưa bắt đầu !
3- Tớ không thể tin được những vị đã ký tên kêu gọi biểu tình đủ cái “uy” để tập hợp được như mong muốn lấy khoảng….1000 người vì: Ngay chưa biểu tình đã có những người viết trên mạng, lên án ngay các vị ấy là “tội đồ góp phần cho việc mất nước của VNCH” là tay sai cho Cộng Sản Bắc Việt và Mặt Trận GPMN ngày nào“! Mà bằng những lời lẽ còn sặc mùi căm hờn khôn nguôi! Không một vị nào “có cỡ” để “đồng bào miền Nam cũ” tin là “phản tỉnh” thứ thiệt cả! Số người tham gia theo tớ, được 200 là…tốt lắm rồi!
4- Lần này chắc chắn sẽ không có đàn áp dữ dội, không có khiêng người vứt lên xe, không có đạp vào mặt, nện dùi cui…. Vì ông anh đã “chơi cha”đàn em bốn cú liên tục, đã làm cho mấy chú giun lờ đờ cũng phải hơi biết……quằn tí chút!
Nhưng dứt khoát đố ai đi thoát khỏi những ngả đường đã có rào chắn với cả ngàn hùm, sói gầm ghè đứng chặn, trừ …bạo động xảy ra….(khả năng này chắc rất ít)…
Cuối cùng tớ lại đưa cái kết luận (giùm) kiên trì của tớ ra là :
A-Chống Trung Quốc tức là chống Đảng- chống Nhà Nước Việt Nam hay cụ thể hơn là chống 14 người trong Bộ Chính Trị! Cho nên…Bằng bất cứ giá nào cũng không thể nhân nhượng! Phải ngăn chặn! ngăn chặn! Nhớ lấy! Nhớ lấy!
B- Không bao giờ có thể lật đổ được họ bằng biểu tình trừ chính nội bộ họ dùng biểu tình để thịt nhau!
C- Đi thì cứ đi như tớ năm 2007, nhưng đừng có…buồn (!) hoặc huyết áp trồi sụt bất tử vì tuổi trẻ các cậu luôn cần nạp năng lượng yêu nước và lòng căm thù quân bán nước để chờ một ngày nào đó, thời cơ có thể đến bất thình lình lình ….Ví dụ chính bên đất Tầu, chính người cộng sản mô-đéc theo kiểu Tầu với phương châm “mèo trắng mèo đen” bỗng nổi hứng lên cho nhau dựa cột cả lũ….
Lúc ấy, không tỉnh táo, nhanh tay, nhậy bén chính trị…Việt Nam khéo lại rơi vào tay lãnh đạo của mấy tay cơ hội đủ loại thì….khốn!
Đó là tóm tắt những gì tớ đã cố vấn cho họ...Tuy nhiên tớ thú thiệt vẫn hy vọng….biết đâu đấy sẽ thành “đám cháy lớn” khi những “ngọn lửa nhỏ” này đã gạt hết mọi sợ hãi để quyết xuống đường…
Thế nhưng…
Giờ đây, ngồi trước mặt tớ là hai bạn, (trừ một bạn nữ phải lên lớp), ngày hôm qua mới coi tớ như “cố vấn”…Bạn nào cũng nói đi nói lại câu : “Buồn quá chú ơi!” Và họ giốc mọi thất vọng ra cho tớ nghe :
- Chẳng làm được cái gì hết!
- Nó tổ chức phá từ rất sớm! Các đường phố đều có ba-ri-e , Thềm nhà hát lớn chúng cho một dàn kèn bu-dích quân đội thổi lăng nhăng cùng với loa của bọn công an mời giải tán cho…. đúng pháp luật!

Mấy anh xưa lẫm liệt xuống đường chống Mỹ, chống VNCH nay gan dạ được như cụ bà Lê Hiền Đức chưa?

Âm binh quái thú áo sọc xanh trắng trà trộn vào đoàn biểu tình hát nhăng cuội mấy bài trẻ con như Cháu lên ba, Một con vịt...để gây nhiễu- Ảnh: CLS, từ DLB

...rồi la hét, lu loa lao vào cướp giật băng rôn
-Ngoài ông Huỳnh Tấn Mẫm và nhà báo Lê phú Khải, nhà thơ Lưu Trọng Văn có mặt, nhưng không ai nói nổi một câu nào vì cái quân “phá biểu tình” nó đồng ca từ “Bắc kim thang cà lang bí dợ …” đến “Bé lên ba bé đi mẫu giáo”, “một con vịt xòe ra hai cái cánh”..rồi hò nhau “Thôi về thôi!”
Mình cứ để hai bạn kể và….chửi thoải mái rồi mới hỏi (có chủ định)
-Thế “phe ta” không có cái loa pin nào à !
-Không! Tuyệt đối không! Mà có thì ai là người giữ loa cầm trịch? Ai phát biểu và phát biểu cái gì? với ai? –Không biết!?
-Có ông giáo sư Tương Lai có ý định phát biểu trước đồng bào nhưng «nó» mời lên đồn «ngồi chơi xơi nát» mất rồi nên.....tất cả ....chẳng có mấy người hô khẩu hiệu gì cho mọi người hô theo cả!
- Duy nhất có một bạn trẻ có cái khẩu hiệu con con thì «bọn nó» xúm vào giật rách bươm thế là...Hết! cứ như một đám người tò mò đứng xem một tai nạn xe cộ vậy!
- Và rồi tất cả chẳng ai bảo ai, cứ lặng lẽ rút lui...Buồn cho cái «văn hóa biểu tình» ở xứ Sài thành ngày xưa từng lừng danh trong các cuộc biểu tình «chống Mỹ»!
- Mà so ngay với Hà-Nội, qua các video clip thì Hà Nội ít nhất cũng có tổ chức hơn Xè gòn! Họ còn chuẩn bị băng rôn, cờ quạt, micro, loa, còn có bà Lê Hiền Đức «quyết đổ máu phen này» với bọn cố tình ngăn cản bà, mà bà vẫn đã cố thoát ra được Nhà Hát Lớn để lên tiếng «Đả đảo!» cho mọi người hô theo!
- Mình vội lên tiếng: «Cũng chẳng đi đến đâu! Cuối cùng thì vẫn là mấy gương mặt thanh niên nam nữ nhiệt tình cũ, Không tìm thấy thêm những gương mặt «sáng giá» nào mới, ngoài nhà báo trẻ...Đoan Trang và cô Bùi (thị Minh) Hằng!”!
Chẳng lẽ tất cả đều không có cái «tài trốn đi biểu tình» của ông Huỳnh Tấn Mẫm trong Xè-Gòn? Chẳng lẽ ngoài ông t/s Nguyễn quang A ra, tất cả các nhân sỹ Bắc Hà đều bị giam lỏng ở nhà hết? Đâu rồi các nhà nọ nhà kia, văn thơ nhạc...tướng này tá nọ, giáo nọ sư kia nghiên này, cứu nọ, nhân nọ sỹ kia?
Đâu rồi các blogger và chủ các trang web rất giỏi viết, lý luận cực kỳ? Chẳng lẽ viết và nói là một đằng còn trực diện đấu tranh với quân cướp nước và bán nước là việc chỉ của những Lã Việt Dũng, Nguyễn Tường Thụy... ???
Chẳng lẽ họ cũng bị «đóng đanh» tại giường như tớ ở cái tuổi sắp 86?!
Và mình nhắc lại cái ý mà mình từng bị ném đá:
CHỪNG NÀO ĐI ĐẦU ĐOÀN BIỂU TÌNH KHÔNG PHẢI LÀ NHỮNG CÁI TÊN « KHÔNG THỂ BẮN, KHÔNG THỂ BẮT» thì mọi thứ, từ « xin phép » hay « tự động biểu tình » không bao giờ có được ép-phê như mong muốn.
Lý do muôn thuở « CHỐNG TRUNG QUỐC LÀ CHỐNG CHÍNH HỌ »
Họ biết thế và tự cảm nhận được dù ai đó có « kính gửi », « kính thưa » « kính xin », « ký tên tuyên bố » này nọ, dù có bảo đảm là « chúng tôi đang chống xâm lược để ủng hộ các anh, để các anh làm tốt hơn công tác ngoại giao !!! ». Nhưng...chúng tao chả chơi dại! Biết đâu đấy lại..... mất hết ngai vàng, tài khoản tỉ tỉ đô-la mà các « nhóm lợi ích tốt » đã nắm giữ!!!
Thú thật mình rất buồn khi phải viết ra những điều này và ước mong cháy bỏng của mình cho đến hôm nay không phải là mong các ông ấy (trong đó có rất nhiều người là đồng học, đồng khóa, đồng ngũ, đồng hương, đồng nghiệp của mình) sẽ :
MỘT NGÀY NÀO ĐÓ HÀNG NGÀN, HÀNG VẠN NGƯỜI SẼ NOI THEO PHẠM QUẾ DƯƠNG, VŨ CAO QUẬN, PHẠM ĐÌNH TRỌNG...MÀ RA TUYÊN BỐ: GIÃ TỪ CÁI CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN CẢ MỚI LẪN CŨ NÀY!
KHÔNG CẦN CÁC ÔNG XUỐNG ĐƯỜNG HAY LÊN ĐƯỜNG LÀM GÌ!
Chỉ cần như thế thôi, mình tin rằng sức mạnh của nó sẽ đủ giúp cho lớp trẻ noi theo đứng lên giật xập cả cái cơ chế cai trị kinh khủng nhất lịch sử loài người này!
Bây giờ thì..... «Buồn ơi chào mi!» đi!
Họ đã ra đến ngoài hành lang rồi mà mình vẫn nghe một câu nói vẳng tới: «Ông già gân phán đoán chẳng sai chỗ nào!»
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20121212/to-hai-to-lam-co-van-bieu-tinh-bat-dac-di#sthash.9ffU6PvV.dpuf

Quốc gia không thể phát triển, hay nỗi buồn sâu thẳm

Nguyễn Lương Hải Khôi
“Suốt hơn gần một thế kỷ rưỡi qua, Việt Nam chưa bao giờ thiếu những bàn chân nhỏ bé dũng cảm bước vào con đường ngập tràn bóng tối của sự ngu muội và phía trước chưa thấy có ánh đèn rực rỡ nào chiếu sáng...”.

Bao giờ thấy ánh sáng cuối đường hầm? - Minh họa: jaszhir.hu
Loanh quanh hơn chục thập kỷ hiện đại, người Việt Nam cứ tự hỏi mình rồi lại hỏi người: làm thế nào để phát triển? Có lúc ta muốn nhìn thẳng vào mặt nhau mà rằng: hay là ta không thể phát triển được? Minh chứng về những quốc gia không thể phát triển tìm trong lịch sử thế giới có khiến ta giật mình.
Quốc gia không thể phát triển là quốc gia mà tầng lớp lãnh đạo chỉ là đại diện cho nhân dân về mặt hình thức, tự mình trở thành một nhóm lợi ích khổng lồ và các quyết định của nó chủ yếu phục vụ cho lợi ích nhóm của mình hơn là phục vụ cho dân tộc.
Quốc gia không thể phát triển là quốc gia sử dụng ngay chính những kẻ tham nhũng bậc nhất để... chống tham nhũng trong hệ thống khép kín của nó. Chúng ta hãy nhìn một số nước Châu Phi. Họ sẵn sàng bán rẻ cho Trung Quốc những mỏ tài nguyên khổng lồ, đổi lại những con đường rộng thênh thang mà chẳng có mấy ý nghĩa sử dụng cho người dân (nhưng được kết nối các mỏ với những cảng và khu vực mà người Trung Quốc đang dần bám rễ).
Quốc gia không thể phát triển là quốc gia không có một cơ chế và quy trình lựa chọn lãnh đạo một cách công khai, minh bạch bằng nền văn hóa dựa trên tinh thần dân chủ và tôn trọng quyền con người. Hãy nhìn nước Syria đang chìm trong bể máu nội chiến, nơi Assad kế thừa ngôi tổng thống từ cha mình (cũng làm tổng thống của nước này đến 29 năm trước khi qua đời) bằng hai cuộc bầu cử (năm 2000 và 2007) mà ông là... ứng viên duy nhất.
Quốc gia không thể phát triển là quốc gia mà người dân của nó chấp nhận tính đương nhiên của hệ thống chính quyền như một nhóm lợi ích mà không nghĩ đến việc đấu tranh để thay đổi. Ngược lại, một số đông dân chúng lợi dụng chính những tệ lậu của hệ thống chính quyền để thu vén những lợi ích nhỏ nhặt, khát khao trở thành một phần của nó và không biết sẽ sống như thế nào nếu hệ thống ấy biến mất. Tinh thần của họ bị thể chế hóa bởi cơ chế khách quan mà họ đã sinh ra từ đó, và không còn khả năng tiến hóa để thích ứng với bất kỳ một hoàn cảnh khách quan nào khác.
Hãy thử nhìn quốc gia Swaziland. Ông vua của nó, Mswati III, thừa kế ngôi báu từ cha, hàng năm tổ chức tuyển vợ từ khoảng hơn hai mươi nghìn trinh nữ khỏa thân trong lễ hội Umhlanga. Sẽ rất buồn cười nếu chúng ta nói với hai mươi ngàn trinh nữ đó về tình yêu, về quyền phụ nữ, về giá trị cá nhân... Đã sang thế kỷ 21 được 14 năm, chúng ta vẫn khó có thể phân biệt được đó là “quốc gia” hay “bộ lạc”. Có lẽ cả hai.
Quốc gia không thể phát triển là quốc gia mà lãnh đạo coi sự thiếu trưởng thành ý thức công dân của số đông dân chúng như một điều kiện tốt để chế độ mình tồn tại. Nói cách khác, đó là quốc gia mà chủ nghĩa ngu dân đã tiến hóa một bước xa vừa đủ để xây dựng một diện mạo nhân văn giả, vừa đủ tăm tối để biến phần đông người dạy và người học thành một đàn bò.
Loại quốc gia này dĩ nhiên không thể xây dựng được một không gian giáo dục mà ở đó người học được thực tập, rèn luyện tinh thần dân chủ. Bởi lẽ, cái đuôi không thể đi trước con bò. Những kẻ mang đầu óc chủ nô hoặc nô lệ của xã hội cổ đại chỉ có thể ngơ ngác cười khi nghe con người hiện đại nói về hai chữ tự do.
Quốc gia không thể phát triển là quốc gia mà lãnh đạo lúc nào cũng nói về sự phát triển nhưng lại có cả một bộ máy giữ cho tinh thần của nhân dân luôn xơ cứng như chính họ. Kết quả là ở đó mỗi nhóm cộng đồng nhỏ còn giữ nguyên tinh thần bộ lạc, chỉ có ý thức về bộ lạc “chúng nó” và bộ lạc “chúng mình”. Cơ cấu của bộ lạc định hình và duy trì cách nghĩ của mỗi cá nhân theo một khuôn mẫu nhất định. Con người bộ lạc không được phép có lựa chọn nào khác những gì thuộc về hệ ý thức của bộ lạc mình.
Còn ở Việt Nam, ai có thể quyết định việc Việt Nam trở thành một quốc gia phát triển hay rơi vào hố thẳm của lịch sử? Mỗi người dân bình thường có ít khả năng để làm điều đó bởi mỗi cá nhân đều bị hạn chế trong những thiết chế mà lãnh đạo đất nước đã thiết lập và duy trì.
Nhưng, lịch sử dân tộc dạy ta vẫn nên mang theo một niềm hy vọng.
Trước khi giành độc lập, chủ nghĩa thực dân nói với chúng ta: chỉ có đồng đẳng mới bình đẳng. Thời ấy, đất nước đã có những con người “không đồng đẳng” dám chấp nhận thách thức này để thay đổi số phận dân tộc, tìm kiếm chân trời “bình đẳng”. Họ sinh ra nhìn mặt trời đã nhìn thấy một Việt Nam đen đúa, ngu muội, đói khát phải đối đầu với một ông chủ đứng ở thượng đỉnh của thời đại. Chủ nghĩa thực dân đàn áp những ngôi trường khai dân trí của họ dã man như đàn áp một cuộc khởi nghĩa vũ trang. Nhưng cuối cùng, những con người “không đồng đẳng” đã dành được vị thế “bình đẳng”.
Tiếp theo họ, suốt hơn gần một thế kỷ rưỡi qua, Việt Nam chưa bao giờ thiếu những bàn chân nhỏ bé dũng cảm bước vào con đường ngập tràn bóng tối của sự ngu muội và phía trước chưa thấy có ánh đèn rực rỡ nào chiếu sáng. Rất nhiều người đã bỏ cuộc, mỗi ngày ngồi bên hiên gác trọ thả nỗi buồn vào đại dương và lặng nhìn một chiếc thuyền say lạc hướng đêm.
Nhưng nỗi buồn của họ có sức mạnh hơn triệu lần những lời kêu gọi sáo rỗng. Mỗi khi nỗi buồn gác trọ ấy dâng trào, ngoài kia lại có một chiếc thuyền nhỏ ra khơi dù người chèo thuyền biết rõ cái gì đang chờ đợi mình phía trước.
Những nỗi buồn nung nấu âm thầm như thế sẽ sinh thành trên bầu trời kia một niềm tin thoát khỏi hố thẳm của lịch sử.
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20160322/quoc-gia-khong-the-phat-trien-hay-noi-buon-sau-tham#comment-150006

Thư Trần Mạnh Hảo gởi nhà văn Mạc Ngôn: Chủ nghĩa anh hùng trong Ma chiến hữu?

Trần Mạnh Hảo
Thưa ông Mạc Ngôn, nhà văn quân đội Trung Quốc
Chúng tôi vừa được đọc cuốn truyện Ma chiến hữu của ông in ở Việt Nam do Trần Trung Hỷ dịch từ cuốn Chiến hữu trùng phùng, nhà xuất bản Văn Học & Công ty văn hóa Phương Nam ấn hành với lời đề từ (đề dẫn) ở bìa lót và bìa bốn sách, rằng:
“Một cách nghĩ khác về chiến tranh. Một cách ca tụng riêng về chủ nghĩa anh hùng. Cuộc đối thoại giữa hai cõi âm và dương, sự vương lụy giữa con người và ma quỷ…”
Thưa ông Mạc Ngôn, quả là những người dịch và in sách này ở Việt Nam hiểu rất rõ dụng ý của ông, rằng Ma chiến hữu là cuốn sách ca ngợi chủ nghĩa anh hùng của binh lính Trung Quốc ngày 17-2-1979 đã tràn hàng vạn quân sang Việt Nam để “dạy cho Việt Nam một bài học” như lời lãnh tụ Đặng Tiểu Bình của các ông phán dạy. Hàng vạn binh lính “anh hùng” của các ông đã dùng đại pháo, xe tăng, AK, dao găm, lựu đạn dạy cho Việt Nam một bài học máu bằng cuộc đại tàn sát dân lành và phá huỷ nhiều thành phố làng mạc Việt Nam.
Những ngày Trung Quốc phát động cuộc chiến tranh đánh vào Việt Nam ở khắp chiều dài biên giới phía bắc ấy, không biết nhà văn quân đội Mạc Ngôn có đi theo tổng hành dinh tướng Hứa Thế Hữu xem “Hoa quân nhập Việt” hoành tráng dường nào không? Riêng bản thân chúng tôi, khi nghe tin Trung Quốc đánh Việt Nam, đã bay từ Sài Gòn ra và sớm có mặt ở Lạng Sơn, Cao Bằng, Lào Cai…chứng kiến cuộc chiến tranh xâm lược vô cùng tàn bạo của quân đội các ông chống dân tộc Việt Nam chúng tôi.
Thưa ông Mạc Ngôn, một nhà văn chân chính dứt khoát phải là một nhà văn yêu nước. Là con dân của một đất nước suốt hàng mấy nghìn năm bị các triều đại phong kiến Trung Hoa thay nhau xâm lược nên chúng tôi đồng cảm sâu sắc với lòng căm thù của nhà văn Mạc Ngôn trước quân đội Nhật hoàng từng xua quân sang xâm lược Trung Quốc trong hầu hết tác phẩm của ông. Ngay trong cuốn Ma chiến hữu viết ca ngợi quân đội Trung Quốc xâm lấn Việt Nam này, ông cũng vẫn không quên mối thù với quân xâm lược Nhật. Ở trang 113, trong câu chuyện của các hồn ma lính Trung Quốc, ông viết như sau:
“Năm 1938 ấy, quỷ dữ tiến vào đất Trung Nguyên, chúng chiếm Lư Cầu Kiều rồi chiếm Sơn Hải quan, đường xe lửa vươn về đến Tế Nam…”
Khi tiến quân xâm lược Trung Quốc, quân đội Nhật hoàng cũng lấy lí do tự vệ, giống hệt như khi “Hoa quân nhập Việt” tháng 2-1979 bằng mưa pháo, xe tăng và chiến dịch biển người… với lí do là Trung Quốc tự vệ nên phải tiến đánh Việt Nam! Trong suốt mấy nghìn năm lịch sử, chưa bao giờ có chuyện ngược đời là Việt Nam đe dọa Trung Quốc, mà chỉ thấy quân đội từ Ân, Thương, Tần, Hán, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh, Tàu Tưởng, Tàu Cộng đe dọa và xâm lăng Việt Nam mà thôi.
Hẳn ông Mạc Ngôn biết rằng cho đến nay, người Trung Quốc chưa nguôi quên hận xâm lăng Nhật Bản từ hơn 70 năm đã qua. Đến nỗi, khi các vị thủ tướng Nhật đến thăm đền thờ tướng lĩnh và quân đội Nhật hoàng “hi sinh” ở Tôkiô trong chiến tranh thế giới thứ hai, chính phủ Trung Quốc đã phản ứng rất quyết liệt…
Hành vi xâm lược của Trung Quốc với Việt Nam năm 1979 khác gì hành vi đánh chiếm Trung Quốc của quân đội Nhật hoàng 70 năm xưa? Mối thù với “quỷ dữ” Trung Quốc xâm lăng Việt Nam vẫn còn ngùn ngụt trong lòng chúng tôi và nhân dân Việt Nam. Cho phép tôi mượn chữ “quỷ dữ” của nhà văn Mạc Ngôn gọi bọn xâm lược Nhật Bản để gọi bọn xâm lược Trung Quốc…
Có một số người đọc Ma chiến hữu của ông, chỉ căn cứ vào một câu nói của một hồn ma khi biết Việt –Trung đã nối lại quan hệ hữu hảo: “Tôi càng nghĩ càng cảm thấy mình chết thật oan uổng!” để kết luận tác phẩm này của Mạc Ngôn là tác phẩm phản chiến. Không, ngay đó, một hồn ma cấp trên đã chỉnh lại lệch lạc của hồn ma cấp dưới bằng giọng điệu rất Trung Quốc như sau: “Trên thế giới này không hề có một tình bạn vĩnh viễn, cũng không hề có một kẻ thù vĩnh viễn. Quan hệ giữa con người là như vậy, quan hệ giữa nước này với nước khác cũng vậy. Mâu thuẫn tích luỹ đến một mức độ nào đó tất sẽ đánh nhau, đánh nhau thì tất có dừng. Không đánh nhau ắt không có ngày hòa bình hôm nay (trang 57).
Cuộc chiến tranh Trung Quốc xâm lược và Việt Nam chống xâm lược rõ ràng như ban ngày lại được ông giải thích đơn giản là cuộc “đánh nhau” thôi ư ?
Chúng tôi xin trích một ít đoạn ông Mạc Ngôn ca ngợi người lính anh hùng Trung Quốc đánh Việt Nam qua lời các hồn ma lính:
“Chúc đồng chí lập nhiều công, giết nhiều địch để làm rạng danh quân đội anh hùng” ( tr. 17). “ Muốn giết được nhiều quân địch phải dựa vào sức lực và súng đạn tối tân” (tr.18). “Một tiểu đoàn của địch chiếm cứ cao điểm Không tên với những vũ khí là súng tiểu liên xung kích, trung liên và pháo cối. Tất cả súng đều là do Trung Quốc chế tạo. Vũ khí Trung Quốc đối đầu với vũ khí Trung Quốc, thắng hay bại là do con người quyết định” (tr.31). “Những đôi mắt lấp ló trong những động đá của kẻ địch dễ dàng nhìn thấy, lặng lẽ điều chỉnh nòng pháo cao xạ” (tr.33). “Năm ngoái có công văn của người sống ghi rằng, những đồng chí tham gia cuộc chiến vừa qua được thưởng huy chương chiến công hạng ba trở lên sẽ được nhà nước bố trí công tác thích đáng” (tr.93). “Tớ biết cậu là ma, là ma tớ cũng không sợ. Chúng ta có là ma thì cũng phải là ma anh hùng” (tr.152). “Nhắm thật chuẩn bắn cho thật trúng. Mỗi viên đạn tiêu diệt một quân thù” (tr.156). “Cái chết của thằng bạn chí cốt đã khiến tôi phẫn nộ, tôi căm thù cái kẻ đã bắn chết bạn tôi” (tr.157). “Chúng ta hi sinh là vinh quang, quá khứ chúng ta là vinh quang, lúc này cũng vinh quang, tương lai cũng vẫn cứ vinh quang. Bất kì một sự hoài nghi nào về sự vinh quang của chúng ta đều là sai lầm, những sai lầm cực kì nghiêm trọng” (tr.171). “Các đồng chí! từ những bó hoa tươi trước mộ, từ trong những tác phẩm văn học, từ những đôi mắt đắm đuối nhìn nhau của những người trai trẻ đang yêu, thậm chí từ trên đôi vành tai của những con trâu đang thong thả gặm cỏ một cách yên lành trên biên giới, có thể ngay cả những loài trái cây…, chúng ta đều cảm nhận được rằng, nhân dân không hề quên chúng ta. Chúng ta phải là những cây đinh đóng tại nơi này để báo đáp ân tình của nhân dân” (tr.172)”…
Chỉ bằng một số dẫn chứng trên đây, ông Mạc Ngôn đã khẳng định chiến tranh xâm lược Việt Nam của Trung Quốc tháng 2-1979 là chính nghĩa; các chiến hữu trùng phùng trong nghĩa trang là những anh hùng được nhân dân đời đời biết ơn!
Thưa nhà văn Mạc Ngôn, giả sử có một nhà văn nổi tiếng của Nhật Bản viết một cuốn truyện ca ngợi lính Nhật hoàng xâm lăng Trung Quốc 70 năm trước là những anh hùng, rằng việc Nhật đánh chiếm Trung Quốc là chính nghĩa như cuốn sách Ma chiến hữu này của ông nhằm ca ngợi quân xâm lược nước ông anh hùng khi đánh Việt Nam, thì phỏng ông và chính phủ của ông chắc sẽ nổi trận lôi đình mà lên án nhà văn Nhật này hết lời, rồi bắt chính phủ Nhật phải xin lỗi…
Điều làm chúng tôi kinh ngạc là chính phủ Việt Nam trong dịp kỷ niệm 30 ngày Trung Quốc xâm lược Việt Nam, giết hại hàng vạn dân lành, phá huỷ hàng chục thành phố thị trấn, đốt cháy hàng vạn ngôi nhà…đã cho phép nhà xuất bản Văn Học dịch và in cuốn Ma chiến hữu của ông ca ngợi lính Trung Quốc xâm lăng là những anh hùng. Trong khi đó chỉ vì một truyện ngắn của nhà văn Vũ Ngọc Tiến đề cập tới cuộc chiến Trung –Việt in trong cuốn truyện Rồng đá (Vũ Ngọc Tiến & Lê Mai) mà nhà xuất bản Đà Nẵng bị tạm đóng cửa, ban lãnh đạo nhà xuất bản này bị cách chức.
Thưa ông Mạc Ngôn, là công dân của một đất nước bị Trung Quốc xâm lược năm 1979, gây vô vàn tội ác với đồng bào tôi mà tôi đã chứng kiến tận mắt; chúng tôi cực lực lên án cuốn sách Ma chiến hữu của ông và lên án những ai đã tiếp tay ông phổ biến cuốn sách này trên đất nước Việt Nam. Ông vốn là một nhà văn nước ngoài được tìm đọc nhiều ở nước chúng tôi. Nhưng bằng cuốn Ma chiến hữudường như bút danh dễ mến Mạc Ngôn của ông đang biến thành Nhân Ngôn rồi đó , thưa ông...
Sài Gòn ngày

Trần Mạnh Hảo
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20090307/thu-tran-manh-hao-goi-nha-van-mac-ngon-chu-nghia-anh-hung-trong-ma-chien-huu#sthash.Ewi8Y6de.dpuf

Dương Vũ - Ai đang làm khánh kiệt đất nước? (phần 12)

Mấy ngày hôm nay, dự luận xôn xao về trả lời với Quốc Hội về việc phong tướng, Phùng Quang Thanh nói là không được phong tướng anh em rất “tâm tư”.
Ở Trung Quốc, quân đội của đất nước hơn 1 tỷ dân mà họ chỉ có thượng tướng là cao nhất.
Ở Việt Nam cả công an và bộ đội bộ trưởng đều là đại tướng.
Lê Hồng Anh chả biết gì công an nhưng một phát đại tướng luôn. Cái đó anh em cán bộ chiến sỹ mới tâm tư.
Giờ luật sỹ quan được vận động tích cực.Quân đội thế nào công an cũng đòi thế.
Quân đội đòi 3 đại tướng cho bộ trưởng, chủ nhiệm tổng cục chính trị và tổng tham mưu trưởng thì bên công an cũng đòi đại tướng cho bộ trưởng và thứ trưởng thường trực.
Quân đội thứ trưởng thượng tướng thì công an cũng thứ trưởng thượng tướng.
Lần này, công an đòi như quân đội tức tổng cục trưởng cũng ủy viên trung ương và một số cục đặc biệt thì cục trưởng cũng trung tướng, ủy viên trung ương.
Mặc dù chỉ huy trưởng quân sự tỉnh, chỉ huy trưởng biên phòng chỉ là đại tá nhưng giám đốc công an tỉnh là tướng. Thậm chí Hà Nội giám đốc phòng cháy cũng tướng. Các phó giám đốc công an địa phương như Hà Nội cũng tướng. Thậm chí không còn là công an như Lữ Ngọc Cư mà vẫn đeo lon tướng. Chuyển sang làm chánh án tòa Hà Nội mà Nguyễn Đức Bình vẫn muốn đeo tướng.
Rồi thì không chỉ trông mấy cái xe cứu hỏa đòi tướng đâu. Nuôi mấy chục con chó cũng đòi đeo lon tướng.
Không hiểu lúc đó gọi là gì? Tướng cháy? Tướng chó? Nhà báo cũng trung tướng. Thậm chí là phó tổng biên tập một tờ báo cấp Cục cũng tướng. Rồi thì nhạc sỹ cũng tướng, nhà văn tướng và con buôn cũng tướng. Phong tướng là danh dự mà. Đi đâu khoe tướng nó mới oách.
Khi khao lên tướng của tướng cháy Đoàn Viết Mạnh, cục trưởng cảnh sát phòng cháy chữa cháy thì xảy ra cháy ở Lạng Sơn làm nhiều người chết. Khi nghe tin, Mạnh vẫn tiếp tục cuộc vui. Không hiểu khi đó tướng cháy Mạnh có còn “tâm tư” không nhỉ?
Thời trước, phó tư lệnh quân khu cũng chỉ đeo lon đại tá.
Mà cũng chả lâu gì, ông Bùi Thiện Ngộ và ông Lê Minh Hương là Thượng Tướng Bộ Trưởng. Nhưng giờ thì bộ trưởng cũng đại tướng tuốt. Trước ông Trương Hữu Quốc làm tổng cục trưởng cảnh sát chỉ đeo đại tá, ông Nguyễn Khánh Toàn lên thứ trưởng vẫn đeo đại tá tới 3 năm.
Lương cao, có xe riêng phục vụ. Tướng thực sự là gánh nặng cho ngân sách và đó chính là tiền thu thuế của dân.
Nhưng tại sao công an muốn có nhiều tướng thế?
Chỉ có thể giải thích theo hai lý do: một là muốn lên tướng thì phải chạy và hơn nữa là muốn có sự trung thành để bảo vệ cho những lợi ích bị đe dọa. Chả thế mà dân oan kiện cáo khắp nơi thì cũng cần có tướng khắp nơi để đàn áp chứ?
Tuy vậy, dù là tướng gì đi chăng nữa thì việc họ đáng làm họ không làm, mà việc họ không đáng làm thì họ làm.
Thay vì tìm được kẻ thực sự đứng đằng sau sự phá hoại những cơ sở kinh tế ở Bình Dương và Đồng Nai đợt tháng 5 thì họ đi bắt 3 người và đổ cho Việt Tân.
Thay vì bắt bọn tình báo Trung Quốc giả sư đi ăn xin thì họ bắt bớ người yêu nước chống Tàu.
Thay vì tìm bọn Trung Quốc chuyên tìm về tận từng nông hộ để lừa thì họ đi bắt chẹt doanh nghiệp làm chả đủ ăn.
Ở nhiêu nơi, cứ đến ngày đến tháng là công an đến thu tiền từng doanh nghiệp, đến từng nhà thu phí an ninh tổ quốc. Công an phường đến từng nhà, từng cơ quan xin tiền đi nghỉ mát, xin tiền Tết.
Thay vì lực lượng cảnh sát cơ động đuổi bắt bọn cướp đêm, tuần tra chống trộm trên đường phố thì giờ đây cảnh sát cơ động chỉ rình bắt xe của những người phải đi làm đêm trên đường nếu vô tình thiếu cái đèn hay cái mũ.
Cảnh sát giao thông thì chỉ rình bắt phụ nữ, người lao động ngoại tỉnh mà không dám bắt bọn xăm trổ.
Ông Tướng cảnh sát giao thông còn nói là anh em cầm vài ba chục thì có gì phải gọi là tham nhũng? Hay ý ông là nhiều như nhà anh 3X, anh Bình Ruồi còn chả ai nói là tham nhũng thì anh em lấy vài ba chục ngàn thì đáng gì?
Nếu như với phương án mà Bộ Công An mong muốn các tổng cục trưởng và một số cục cũng trong trung ương thì có lẽ là điều tốt nhất để bảo vệ những gì mà “các ông chủ” thực sự của đất nước này mong muốn. Bảo vệ những gì đang có.
Nhân sự kỳ tới có ít nhất 5 nhân vật có gốc gác công an quy hoạch vào Bộ Chính Trị trong đó có Tô Lâm và Phạm Minh Chính.
Hai nhân vật này thì bảo vệ 3X tới cùng nhưng phe Đảng lại luôn nghĩ là hai nhân vật này đi hai chân, đu hai dây. Một mặt vẫn ra vẻ theo 3X nhưng mặt khác vẫn đi đêm với phe Đảng. Phạm Minh Chính mặc dù bị bệnh trọng nhưng vẫn khát khao vươn lên. Hai vợ chồng Chính và Trân mặc dù ly thân, không sống cùng nhau nhưng nếu cần xuất hiện thì vẫn xuất hiện chung và Trân vẫn đi thu tô hàng tháng ở Quảng Ninh.
Vì thế, trong cơ cấu hệ thống nhóm lợi ích của 3X, Bình Ruồi thì không thể không nhắc đến vai trò quan trọng của việc phong tướng, hòng tạo nên một cơ số tướng phục vụ và bảo vệ cho nhóm này.
Về mặt Chính Phủ, tất cả các phó thủ tướng chỉ có quyền phán miệng ba lăng nhăng nhưng chuyện quyết tiền nong chi đâu, như như nào, bao nhiêu thì chỉ có 3X mới có quyền làm việc này.
Và vì thế không thể không truy vấn, bao năm nay, nợ công tiêu như thế nào? Nước Mỹ có 300 triệu dân, nền kinh tế 17.500 tỷ GDP/năm nhưng chỉ có 2,1 triệu công chức còn ở Việt Nam chưa bằng nửa số lẻ lẻ của họ với 100 triệu dân nhưng lại có tới 2,8 triệu công chức. Một mặt hô tinh giản biên chế nhưng thực chất là vẫn âm thầm tăng. Tiền tiêu cho đám kiêu binh, trên thì tướng cháy, tướng chó dưới thì tinh tướng chứ tiêu vào đâu. Chưa kể những tập đoàn há mồm luôn trong tình trạng như con nghiện thiếu thuốc.
Về nhóm công an bảo vệ cho nhóm này không thể không nhắc đến vai trò đạo diễn của Nguyễn Văn Hưởng và xung quanh giờ đây Đại Quang, Tô Lâm, Phan Văn Vĩnh… Thậm chí, 3X còn nghe báo cáo trực tiếp từ một số Cục trưởng.
Phía Nam phải kể đến em vợ của 3X là Trần Quốc Liêm, một nhân vật suốt ngày nhậu và không cần quan tâm công việc. Cán bộ văn phòng phía Nam chả lạ gì khi phòng Liêm đóng để ngủ hoặc đóng để đi nhậu. Muốn có chữ ký của Liêm hoặc biết ở đâu thì đem ra đó hoặc một tuần may ra có một buổi ở cơ quan. Cái đó thì tướng “tâm tư” hay lính “tâm tư”?
Chả thế mà nạn cướp giật trở nên phổ biến đến mức công an thành phố Sài Gòn phải đi phát tờ rơi cho du khách nước ngoài là hãy tự bảo vệ mình chứ công an không bảo vệ được đâu!
Về mặt điều hành tiền thì nhóm Bình Ruồi và Bắc Hà có quan hệ cực kỳ mật thiết với lực lượng công an. Thậm chí còn có tin là Nguyễn Văn Hưởng tuyển dụng Nguyễn Văn Bình khi Bình ở Nga; còn Bắc Hà thì là lính của Cục Phản Gián 1, tổng Cục 1. Vì thế, mọi hoạt động của nhóm này chả thể động đến được. Đặc biệt Cục C48 thì chỉ làm vài ba vụ ba lăng nhăng được ví như chỉ dùng để đập ruồi.
Thanh Tra thì dễ dàng “bắn thủng” bằng tiền và Huỳnh Phong Tranh thì bảo vệ 3X tới cùng rồi.
Bên Kiểm Tra thì Ngô Văn Dụ cũng hòa hoãn với 3X và chả có vụ án kinh tế nào được Ban này đả động đến.
Nhưng khi nhắc đến nhóm lợi ích này cần phải nhắc đến một người điều hành phía Nam là Lê Thanh Hải. Hải giả vờ không có quan hệ gì nhưng thực chất, Hải là người phục vụ 3X và kết nối các lực lượng phía Nam trong đó thông qua Trầm Bê để kết nối với nhóm Ba Tàu và tình báo Trung Quốc.
Trong hệ thống làm ăn của 3X có cả Hunsen. Trước đây, khi còn ở Kiên Giang, 3X đã từng vác cả tấn vàng sang Cam Bốt buôn lậu.
Về mặt nhà nước thì Việt Nam đã mất Cam Bốt và đang mất dần Lào vào tay Trung Quốc. Trong đó 3X biết rất rõ điều này.
3X có cái giỏi là trong tất cả các tình huống liên quan đến Trung Quốc thì phát ngôn luôn như đúng rồi. Và ai cũng tưởng là 3X là người duy nhất chống Trung Quốc trong BCT.
Nhưng tất cả nhóm 3 người Lê Hồng Anh, Phùng Quang Thanh và Trần Đại Quang đi quỳ gối với Trung Quốc thì thấy rất rõ, họ đều là theo chỉ đạo của 3X.
3X chỉ đạo đến tận sở công thương các địa phương phải tiếp tục tăng cường buôn bán với Trung Quốc, tức mua hàng của Trung Quốc. Ở cấp trên, Hoàng Trung Hải vẫn chỉ đạo giao các dự án rơi vào tay Trung Quốc.
Tướng lĩnh cao cấp nhất của công an và quân đội vẫn đi Trung Quốc học tập.
Vừa qua, công an Hà Tĩnh bắt hơn 300 người lao động tự do Trung Quốc nhập lậu vào Việt Nam trong dự án Formosa Hà Tĩnh.
Mọi người phản đối nhưng 3X và Hoàng Trung Hải vẫn cho người Trung Quốc xây đền thờ ở Khu Formosa Hà Tĩnh và cho khu này thành đặc khu trong tương lai. Đây là vị trí quan trọng nối với cảng Tam Á ở Đảo Hải Nam Trung Quốc. Và một khi nó khởi động thì cửa biển Vịnh Bắc Bộ đóng, đất nước chia đôi.
Liệu cho thành lập một đồn biên phòng có đủ không? Liệu lúc đó cả ngàn ông tướng có làm gì được không? Hay lại có cháy thì tướng cháy Mạnh vẫn rượu?
Cái nhục mà Phùng Quang Thanh thể hiện là sự quỳ gối với Trung Quốc. Giàn khoan đang nằm ở vùng đặc quyền của ta mà vẫn nói giao lưu hữu hảo. Cả thế giới lên án thì chính Phùng Quang Thanh phát biểu không có gì. Rồi gần đây nhất là nói hai bên không triển khai thêm.
Nên nhớ, Trung Quốc là cha đẻ của cái gọi là “vòng kim cô”. Họ ràng buộc Việt Nam bằng những thỏa thuận trong khi tự họ phá và không bao giờ làm theo. Còn ta bị họ ghìm bằng những cái vòng kim cô 16 chữ, rồi 4 chữ rồi các tuyên bố này nọ.
Cho nên việc họ chọn Út Anh, một tay nghiện rượu và chỉ có ngủ. Ngủ cả khi họp BCT, ngủ cả khi chủ trì hội nghị nhưng lại có tính khí dã man, cần là đàn áp và tiêu diệt là có lý do. Trung Quốc tin có thể điều hành được một thằng cha “đầu đất”. Cộng thêm với Phùng Quang Thanh luôn bị phụ thuộc.
Phùng Quang Thanh và con trai Phùng Quang Hải bị căn bệnh ngoài da rất nguy hiểm và luôn phải sống bằng thuốc của Trung Quốc. Nó giống như Lê Đức Anh được Trung Quốc cứu nên giờ đây, những nhân vật đang đứng mũi chịu sào trong chuyện chống Trung Quốc thì đã buông súng rồi.
Chả thế mà Mỹ rất dè dặt gần đây, thậm chí hoãn cả chuyến thăm của Bộ Trưởng Quốc Phòng Chuck Hagel để xem xét kỹ lại những gì Phùng Quang Thanh đang thể hiện.
Và tất cả những gì Phùng Quang Thanh làm chính là sự giật dây đằng sau của 3X. Nếu 3X không hài lòng, liệu Phùng Quang Thanh có làm được như thế không?
Và một ngày không xa, nếu vẫn “những vì sao tinh tú” này điều hành đất nước thì chả cần mật ước Thành Đô gì cho cao siêu, thì chúng ta ra đường chào nhau Nỉ Hảo và chữ trên đường toàn chữ tượng hình.
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20141109/duong-vu-ai-dang-lam-khanh-kiet-dat-nuoc#sthash.gB1mISsC.dpuf

Dương Vũ - Ai đang làm khánh kiệt đất nước? (Phần 11)

Viết tiếp về các thủ đoạn của Bình Ruồi trong lĩnh vực ngân hàng
Cho dù Bình đang lũng đoạn hệ thống ngân hàng cũng như lũng đoạn nền kinh tế, nhưng Bình vẫn tin tưởng vào tiền đồ chính trị tiếp theo của mình. Xác định đối thủ cạnh tranh trực tiếp cho ghế Phó Thủ Tướng sắp tới của Bình là Đinh Tiến Dũng, Bộ Trưởng Tài Chính. Không có gì khác là phải dùng chiêu bới lông tìm vết và lấy đó làm cái thòng lọng kìm chân Đinh Tiến Dũng nên vừa qua, Bộ Tài Chính và một số cơ quan của Bộ Tài Chính bị thanh tra toàn diện. Với chiêu bài thanh tra này, liệu Bình có thể gạt được đối thủ Đinh Tiến Dũng? Liệu Đại Quang có ủng hộ một người đồng hương Ninh Bình hay lại ủng hộ người anh em cùng “họ Bác Hồ”?
Về các thủ đoạn của Bình trong hệ thống ngân hàng như đã trình bày về việc biến vàng SJC thành vàng thương hiệu quốc gia và thủ đoạn của nhóm Bình Ruồi trong vấn đề này.
Thứ nhất, đã là vàng thì nó chỉ khác nhau ở độ tinh khiết xác định bằng giá trị vàng tinh khiết mà dân gian vẫn quen gọi là tuổi vàng. Giá vàng có một chút liên quan đến thương hiệu vàng. Nhưng khi cấm kinh doanh vàng trạng thái lẫn vàng vật chất, Bình chính thức khai tử một mặt hàng quan trọng từ cổ chí kim trong giao dịch thương mại của tất cả các nền kinh tế trên thế giới – đó là Vàng. Chính vàng đã cứu Chính Phủ của Đỗ Mười cuối những năm 80 đầu những năm 90 của thế kỷ trước khỏi đổ vỡ và kìm được lạm phát phi mã. Dân chúng chỉ được mua bán vàng có thương hiệu SJC, tại những nơi được chỉ định mà Bình đặt làm thương hiệu quốc gia.
Mới thoạt nghe thì có vẻ rất vô tư định hướng cộng sản, rằng đó là thương hiệu của Thành Ủy Sài Gòn. Nhưng không. Bởi sự gian manh ở chỗ, Công ty vàng SJC miền Bắc mà Đỗ Minh Phú (Phú Doji) đứng tên là công ty cổ phần mà Bình có 40% cổ phần.
Báo Thanh Niên đã từng loan báo về việc nhóm của Bình nhập hàng trôi nổi rồi cho đóng mác SJC đem bán. Chính cái tin này mà nhóm công an suýt nữa bỏ tù nhà báo của Báo Thanh Niên.
Thực ra, còn tệ đến mức, mỗi cục được gọi là vàng SJC bán ra đều bọc trong một cái miếng plastic và nếu nó rách sẽ bị trừ tiền. Vì thế, thực chất, người ta chỉ coi đó là mua một mẩu kim loại có màu vàng chứ không được sờ vào mà biết. Và giờ đây, báo chí chính thức bị cấm tịt đưa tin về vấn đề kinh doanh vàng của băng nhóm này. Giá chênh lệch với thế giới như thế nào để dẫn tới việc buôn lậu vàng vẫn diễn ra hiện này; Bình để anh ruột là Nguyễn Văn Thành tham gia buôn bán vàng như thế nào? Thì giờ đây là khu vực cấm như khu quân sự, cấm nhà báo bén mảng.
Bình có cổ phần trong ngân hàng Tiên Phong của Phú. Vì thế mà người ta nói Tiên Phong bank mới là ngân hàng thực mạnh ở Việt Nam.
Ngoài ra, Bình và Bắc Hà BIDV có 40% cổ phần trong ngân hàng Nhà Đồng Bằng Sông Cửu Long MHB. Bình Ruồi và Bắc Hà đang lên kế hoạch sáp nhập hai ngân hàng này với nhau. Thực chất để nhóm bên MHB sẽ tham gia HĐQT bên BIDV và Bắc Hà sau khi về hưu bên BIDV sẽ là chủ tịch của MHB và lại tiếp tục tham gia điều hành BIDV.
Cái khốn nạn nữa là việc sáp nhập này, nhóm Bình Ruồi Bắc Hà sẽ đưa giá của MHB bằng hoặc cao hơn giá của BIDV và biến tiền giả bên MHB thành tiền thật bên BIDV. Với phương thức này, Bình Ruồi cũng hô biến trong thương vụ Bản Việt của Nguyễn Thanh Phượng với Vietcombank.
Chuyện tiền nong của Phượng được 3X nói là tiền của thằng con rể nhưng phía Mỹ đã trả lời Việt Nam là không hề có chuyện đó. Đó chỉ là cậu chàng làm thuê cho IDG.
Nhưng giờ đây, sau khi bán cổ phần của mình cho phía Trung Quốc trong công ty VNG cậu chàng có một khoản khơ khớ. (Công ty VNG này Lê Hồng Minh chỉ còn 1% cổ phần nhưng vẫn đứng tên cho Trung Quốc và Trung Quốc lấn sâu vào lĩnh vực công nghệ thông tin và cả báo chí nữa. VNG sở hữu tờ Zing News).
Gần đây, báo chí Mỹ còn loan tin, chàng rể nhà 3X còn mua được cả một đội bóng ở giải nhà nghề Mỹ.
Với phương thức như vậy, Bình đang tiến hành tẩu tán tài sản công trong các ngân hàng lớn.
Và nếu là thật công bằng thì có thể chứng minh được không khó khối tài sản kếch xù đó của nhà 3X?
Bình luôn rêu rao về thành công trong việc cơ cấu lại hệ thống ngân hàng nhưng thực chất giờ đây mọi người hiểu được rằng, đó là cho chết, ép chết để cướp. Điển hình vụ Habubank bị SHB của Hiển mít nuốt và nhóm chủ của Habubank chết Vinashin của 3X và Bình Ruồi. Hoặc nhóm 3 ngân hàng nhỏ Sài Gòn sáp nhập đầu tiên thì tài sản của Trương Mỹ Lan Thịnh Phát đã mất rất nhiều về tay Bình Ruồi chẳng hạn như tòa nhà Diamond ở trung tâm Quận Nhứt Sài Gòn.
Một điển hình khác là vụ Ngân hàng Xây Dựng, Phạm Công Danh có tiền án, tiền sự về tội lừa đảo, nợ vài ngàn tỷ nhưng chỉ cần chi tiền cho Bình (chạy hết 700 tỷ, riêng Bình 400 tỷ) vẫn thâu tóm được Đại Tín. Và sau hơn 1 năm đã âm vốn chủ sở hữu lên đến 25 ngàn tỷ. Rõ ràng cho thấy Bình bất chấp và chà đạp lên tất cả. Chả lẽ Bình vô can? Hay tại thế lực thù địch? Hay tại Việt Tân?
Giờ đây, Bình thực sự yên tâm với việc có cả 3X lẫn nhóm công an mà đứng đầu là Đại Quang. Đi đâu Bình Ruồi cũng đi với một trong hai nhân vật này.
Nhưng có một điều hết sức tệ hại mà không phải ai cũng hiểu. Những chính sách hại nước hại dân, những đòn kế đang làm khánh kiệt đất nước lại được sự tô hồng bởi nhóm được gọi là TRÍ THỨC. Trí thức có vai trò quan trọng trong việc định hướng sự ủng hộ của một chính sách, một nền hành chính, hay một chính phủ. Vì thế, sự cố vấn hay phản biện này trí thức như nào thì dân chúng theo đó.
Ở đây không chỉ là nhóm văn nô, bồi bút hay trí thức gầm bàn mà còn cả những người gọi là Trí Thức Độc Lập. Lê Đăng Doanh khen việc bắt Hà Văn Thắm là thể hiện sự cứng rắn của Chính Phủ với nhóm tài phiệt. Vậy sẽ có bao nhiêu tài phiệt như Hà Văn Thắm sẽ vô khám? Những nhân vật mà ai cũng biết giàu lên bất chính như thế nào thì đã ai sờ gáy chưa? Hay chỉ bắt nếu là đệ tử, là sân sau của đối thủ?
Thậm chí giới trí thức này còn ủng hộ cho một thể chế vương quyền độc tài của 3X. Một số giải thích rằng, 3X quá giàu, quá độc tài sẽ nghĩ về tương lai tốt đẹp và hy vọng sự “trở cờ” khi nắm quyền.
Vâng xin thưa, càng quyền lực, càng tha hóa và lòng tham con người thì vô đáy. Và rồi, những kẻ ủng hộ 3X lên không đòi chia bổng lộc hay sao? Hôm qua anh vừa cầm tiền của họ, vậy hôm nay họ làm bậy anh có ngó lơ không? Và sự làm bậy của họ đơn giản chỉ là việc thu hồi vốn.
Chẳng hạn như Thành đầu đinh bỏ 10 triệu USD thì phải thu hồi chứ? Giống như việc Quang đầu to ở Tây Hồ chạy từ Phó Công An Từ Liêm lên làm Trưởng Công An Tây Hồ cách đây gần 20 chục năm hết 200 vé (20 ngàn đô la Mỹ) thì chỉ một cái Tết, mỗi nhà hàng khách sạn ở Hồ Tây phong bì Tết cho Quang 1 vé là Quang hòa vốn. Câu chuyện Quang hòa vốn chỉ cần 1 cái Tết xảy ra gần 20 năm nhưng Quang kể rất hồn nhiên và như là một câu chuyện đơn giản nhất về khái niệm đầu tư vào quan trường. Giờ thì Quang làm Chủ Tịch Tây Hồ và đất của Quang thì đếm không xuể quanh Hồ Tây.
Cũng cần nói rõ rằng, Bình Ruồi và Bắc Hà có vai trò quan trọng trong mọi câu chuyện tiền nong nhằm điều phối dòng tiền của nhóm lợi ích này. Các chân rết tài phiệt bu xung quanh luôn cần sự có mặt của Bình và Hà để giải quyết khi cần thiết. Nó được ví như máu dự trữ cho bệnh nhân máu trắng. Thiếu máu phải truyền nhưng căn bệnh ung thư máu thì không giải quyết được. Bơm bao nhiêu, tốn bấy nhiêu và có thể vẫn chết. Muốn giải quyết thì chỉ có con đường loại bỏ những kẻ như thế này, nó được ví như khỏi bệnh thì chỉ có thể thay tủy.
Nhóm tài chính ngân hang này còn có những thành phần đặc biệt như Trầm Bê, Lê Hùng Dũng EXIM và trước có cả Kiên Bạc và một số khác như Hiển Mít… (Kiên Bạc đang đi “nghỉ mát” nhưng cô vợ baby của Kiên Bạc vẫn thay chồng điều hành tất cả những gì Kiên đang làm. Tất nhiên Kiên Bạc mất kha khá chạy án nhưng cái đó thì chỉ anh 3X mới rõ). Riêng Trầm Bê thì là đó là một nhân vật vô cùng đặc biệt, nó còn là mắt xích nối giữa 3X với nhóm Ba Tàu và nối 3X với Hunsen, Trung Quốc và một số ở Miền Nam.
Thời gian trước, còn có thêm Hùng Vietin nhưng giờ đây nhóm 3X đã cho Hùng văng khỏi quỹ đạo của chúng. Và Hùng bắt đầu ngấm đòn khi người thân của Hùng đang bị thanh lọc và loại khỏi hệ thống Vietin. Cũng là đòn nhân tiện Bình loại Hùng để đưa người của Bình về kiểm soát Vietin và dễ dàng thực hiện các phi vụ, chẳng hạn như vụ mua lại PG bank và giải quyết các vấn đề liên quan đến Huyền Như.
Khi làm Thống Đốc NHNH tạm quyền một thời gian thì 3X hiểu được giá trị của TIỀN/NGÂN HÀNG và khi Bình gắn lợi ích ngân hàng, Nguyễn Thanh Phượng thì 3X và Bình Ruồi sẽ thành những phần không thể tách rời. Rồi thì gắn với các tài phiệt mới nổi thông qua nợ xấu, gắn nợ, khoanh nợ, đảo nợ và kể cả bơm tiền của gói kích cầu. Chả thế mà với gói kích cầu, Vincom của Phạm Nhật Vượng bán nhà có ngân hàng đứng sau hỗ trợ cho khách hàng vay. Còn các nhà đầu tư khác thì không thể nào tiếp cận được vốn.
Bình và 3X còn sử dụng ngân hàng và nợ xấu trong việc không chế Huyền Tâm, vợ lẽ Mạnh mượt (Nông Đức Mạnh).
Tâm được 3X thông qua Đinh La Thăng giao cho Tâm thực hiện 3 tuyến đường cao tốc. Tâm bán sang tay kiếm hơn 1.000 tỷ đồng đủ giải quyết nợ xấu của Tâm. Giờ đây, ngoài Lê Khả Phiêu còn có Mạnh đi vận động trợ giúp đưa 3X lên số 1. Tất nhiên, Trần Đức Lương và Nguyễn Văn An thì khỏi phải nói. 3X đưa con An là Nguyễn Sỹ Hiệp, sinh 1974, lên làm Phó Chủ Nhiệm Văn Phòng Chính Phủ và quy hoạch lên làm Bộ Trưởng Chủ Nhiệm khóa tới khi Nguyễn Văn Nên sẽ cơ cấu vào Bộ Chính Trị. Đúng là việc 3X cao tay khi cất nhắc Nguyễn Sỹ Hiệp và ngay tắp lự Nguyễn Văn An dừng trì chiết 3X. Tất nhiên, việc Nguyễn Văn An dừng kêu gọi đa nguyên đa đảng còn có sự dằn mặt của hai ủy viên Bộ Chính Trị. Hai người này đến gặp An và yêu cầu dừng.
Truyền thông
Tại thời điểm này, 3X khá yên tâm với việc có sự thỏa thuận ngầm với Đinh Thế Huynh để 3X điều hành nhóm báo chí. Ở cấp Đảng thì Huynh buông cho 3X điều hành, còn về phía Bộ 4T thì Nguyễn Bắc Son và 3X đều có chung một chủ là Ông Tướng Chột.
Đối với một số báo mạng thì nhóm anh em Vượng Vũ Vincom đã đầu tư và đang điều hành một số báo mạng, đồng thời đầu tư với Hữu Ước để điều hành nhiều kênh truyền hình và tất nhiên các mạng này ủng hộ cho 3X, cho cách làm ăn của nhóm này. Đồng thời công ty của con rể 3X cũng có một số trang mạng phục vụ cho nhóm đó như CafeF…
3X tuyệt đối ý thức với sức mạnh của truyền hình. 3X dành hơn 411 tỷ đồng nâng cấp truyền hình để phủ sóng rộng hơn. Đặc biệt là việc hình thành kênh VTV24 và để Lê Bình làm giám đốc.
Bình Ruồi và Bắc Hà phải có trách nhiệm nuôi cô nhà báo có khuôn mặt như hai cánh tay vắt chéo này. Lê Bình bỏ phiếu trượt phó ban thời sự thì Trần Bình Minh đưa thẳng lên thành trưởng ban và dành cho Bình hẳn một trường quay 80 tỷ. Quỹ lương của toàn thể cán bộ VTV giảm đi từ 5 đến 10% để dành đầu tư cho VTV24 của Lê Bình. Chương trình này có cơ chế riêng, tuyển nhân sự riêng hàng trăm người và thực hiện với phương châm áp đảo, áp đặt và khủng bố người xem. Áp đặt ý đồ và áp đặt thông tin với người xem. Khai trương có Vũ Đức Đam xuống phát biểu.
Đây là cách nhóm 3X, Bình Ruồi muốn làm để áp đặt thông tin tới đại chúng và luôn vẽ lên hình ảnh một thủ tướng tài ba điều hành nền kinh tế xã hội công chính và liêm khiết. Một Thống Đốc kiệt xuất xứng đáng là người được ít nhất nửa giải Nobel kinh tế.
Và VTV24 đang biến Ban Thời Sự và Chương Trình Thời Sự 7h tối thành một chương trình vớ vẩn không ai xem.
Nhóm VTV24 này trong khi chưa có kênh riêng thì vẫn giữ Bản Tin Tài Chính Kinh Doanh. Đây là vũ khí cực kỳ lợi hại mà nhóm lợi ích Bình Ruồi phải giữ cho Lê Bình nhằm phục vụ cho nhóm này. Bản Tin Tài Chính còn là cái cần câu, con gà đẻ trứng vàng cho nhóm Trần Bình Minh – Lê Bình.
Một nhân vật khác của VTV vừa được đưa lên ngồi cạnh Thủ Tướng giúp 3X trong những vấn đề với báo chí, truyền thông là Đăng Học. Dù đã có Kinh Quốc được Ông Sáu Khải đưa lên làm Phát Ngôn Nhân Chính Phủ nhưng nay bị xếp xó và sử dụng Đăng Học.
3X hiểu được sức mạnh truyền thông nên phải có những cá nhân xung quanh nhằm có đối sách với truyền thông. Một mặt có hệ thống thông tin áp đảo, nuôi bộ máy dư luận viên đồng thời sẵn sàng ban hành văn bản cấm công chức nhà nước đọc thông tin trái chiều.
Thành lập Cục An Ninh Mạng thực chất là để điều tra, khống chế những thông tin trái chiều lọt ra ngoài. Thậm chí sẵn sàng khởi tố những ai gây khó chịu, nói ngược như Ba Sàm, Trương Duy Nhất, nhà văn Phạm Viết Đào và đang điều tra Phạm Thành VOV. Xuân Diện, Ngô Nhật Đăng thì luôn bị cảnh báo nguy cơ mất an toàn.
Nếu như an ninh tình báo cảnh sát 3X có thể khống chế và điều hành một cách đơn giản thì điều mà 3X lo lắng nhất thông qua lời Đại Quang đó là DƯ LUẬN. Đặc biệt là thông tin mà Chính Phủ gọi là lề trái. Tất nhiên nhóm lề trái này thì lại được dân oan gọi là lề dân. Đại Quang thậm chí còn ám chỉ DƯ LUẬN LỀ TRÁI là căn nguyên và khởi mào cho những bất ổn xã hội ở Việt Nam.
Về cá nhân Bình Ruồi sử dụng truyền thống kín đáo. Có các cách để khủng bố dư luận và sẵn sàng ngăn cản bất kỳ nhà báo nào khác không thân thiện với Bình. Về cơ bản người ta nhìn thấy Bình Ruồi không thiện cảm với báo chí. Bình chỉ nuôi chỗ cần nuôi thôi.
Về nhân vật nhà báo Lê Bình
Về nhà báo Lê Bình. Lê Bình dân Nam Định. Trước làm phát thanh viên cho Đài Nam Định. Sau đi học tại chức báo chí trường Tuyên Giáo. Sau khi học xong về làm một thời gian cho chương trình Bông Hoa Nhỏ của VTV. Rồi từ đó chuyển qua Thời Sự.
Từ Thời Sự, Lê Bình gặp Trần Bình Minh và cuộc đời Lê Bình đổi khác.
Trần Bình Minh giờ cũng đổi khác. Tha hóa cả trong đời sống lẫn trong tư tưởng. Tất nhiên, trả công. cho Trần Bình Minh, 3X cũng đưa Trần Bình Minh vào BÊ XÊ TÊ trong nhiệm kỳ tới.
Tuy nhiên, một nhân vật khác trong Nội Các nhà 3X rất công khai sử dụng truyền thông là Đinh La Thăng.
Đinh La Thăng là người như thế nào?
Xin thông tin một số điều về Đinh La Thăng. Nhiều người nói hình như là con cháu của ông Đinh Đức Thiện. Nhưng điều đó không đúng. Ông Đinh Đức Thiện, anh em với ông Lê Đức Thọ và Mai Chí Thọ, họ Phan. Ông Đinh Đức Thiện tên thật là Phan Đình Dinh. Quê Nam Trực, Nam Định
Đinh La Thăng quê Yên Bình, Ý Yên, Nam Định. Gần với thị xã Ninh Bình. Và cũng chả họ hàng gì với Đinh Thế Huynh.
Đinh La Thăng học về kế toán, không phải xây dựng. Sau khi ra trường, Đinh La Thăng về Công Ty Cung ứng vật tư thuộc Tổng Công Ty Xây Dựng Sông Đà làm kế toán viên rồi leo dần lên. Ở đây, Đinh La Thăng tham gia công tác đoàn, làm bí thư Đoàn Thanh Niên Công Ty rồi thì làm Bí Thư Đoàn Thanh Niên Tổng Công Ty.
Cuộc đời Đinh La Thăng có lẽ phải kể đến sự quan tâm của Ngô Xuân Lộc, cựu Tổng Giám Đốc Sông Đà.
Thăng có 3 người con, hai gái một trai. Cậu con trai đẻ ra đã có vấn đề và phải đưa đi chỗ khác nuôi. Cô con gái cả suốt ngày mặc quần áo đẹp đi lại trong nhà. Chỉ có cô con gái giữa là khôn ngoan.
Thăng đã chấp nhận đánh đổi sự riêng tư nhất định trong chuyện tình cảm để cứu Ngô Xuân Lộc và Lộc là người nâng đỡ Thăng. Dù là dân kế toán nhưng lại được bổ nhiệm làm lãnh đạo công ty về xây dựng. Và Thăng rất hiểu cách tính toán chia các con số theo phần trăm.
Sau này, khi Thăng làm Bộ Trưởng Giao Thông thì không chỉ Tập Đoàn Dầu Khí nơi Thăng làm Chủ Tịch và cả Tổng Công Ty Sông Đà bị thanh tra và phải nộp lại hàng chục ngàn tỷ đồng.
Nhưng Thăng không hề bị sao bởi Thăng ngoài 3X còn có con bài Nguyễn Văn Chi. (Nguyễn Văn Chi có 3 người con trai là Nguyễn Xuân Anh, Nguyễn Xuân Ảnh và Nguyễn Xuân Ánh. Xuân Anh làm Phó Bí Thư Đà Nẵng còn hai người là Xuân Ảnh và Xuân Ánh thì một người là vụ phó ở Bộ Ngoại giao nay đang đi luân chuyển ở Canada và một người là thư ký cho Đinh La Thăng).
Học tập 3X chọn thư ký, Thăng chọn con Nguyễn Văn Chi và câu chuyện thanh tra, kiểm tra coi như yên tâm.
Thăng thích đá bóng, hát hò, karaoke theo kiểu công tác thanh niên. Khi Thăng về PetroVietnam bị coi thường nhà quê và đặc biệt khi về Bộ Giao Thông. Chả thế mà Thăng cấm chơi golf và bắt công chức Bộ Giao Thông đi xe buýt. Nay chuyện đó phá sản và người ta thấy Thăng ở điểm này chỉ là hành động “nổ”.
Nhà Thăng ở Mỹ Đình trong một chung cư cao tầng của Sông Đà và gia đình chỉ ở hết có 9 tầng lầu thôi. Nhà Thăng còn là nơi họp Chính Phủ diện hẹp. Các bộ trưởng kinh tế gặp nhau cuối tuần ở nhà Thăng và đưa ra vấn đề cần trao đổi xin ý kiến của 3X thì để Thăng gọi cho 3X. Kể cả Xuân Phúc hay trước đây có Nguyễn Thiện Nhân hay Vũ Đức Đam cũng không dám gọi thẳng cho 3X. Thăng là người tính rất nhanh.
Thăng không là dân giao thông hay xây dựng mà là dân kế toán nên Thăng quy mọi thứ ra tiền. Để có sự ủng hộ của Mạnh mượt dưới sự bật đèn xanh của 3X, Thăng để cho Huyền Tâm 3 dự án cao tốc. Để có sự ủng hộ của Phùng Quang Thanh, Thăng cho con giai Thanh là Phùng Quang Hải làm đường cao tốc ở phía Nam mà chúng tôi đã đề cập ở những phần trước. Để có sự ủng hộ của Trần Đại Quang, Thăng để em họ Quang thu tiền nhiều tuyến cao tốc như Ninh Bình - Cầu Giẽ, Sài Gòn - Trung Lương. Và nếu như thông tin không lọt ra thì thu tiền tuyến Hà Nội - Lào Cai đã rơi vào tay nhà Tô Lâm.
Thăng triệt để tận dụng truyền thông để có sự ủng hộ của dư luận như việc sẵn sàng trảm nhà thầu. Thực ra trong chuyện này Thăng rất biết tận dụng cơ hội. Thăng mới về giao thông và các công ty làm thì chây ỳ mà không ai động vào được. Việc trảm “tướng”, trảm nhà thầu, Thăng được tiếng xốc vác công việc đồng thời cảnh cáo tất cả. Từ sau khi sẵn sàng trảm, và thực tế Thăng cho thay những ai khó bảo mà được dư luận ủng hộ.
Thăng học Đại Quang, Nam Đinh hóa Bộ Giao Thông. Đưa Nam Định lên.
Thăng tổ chức thi tuyển nhưng thực chất giám khảo là các thứ trưởng mà Thăng chỉ coi như những thằng con, nói sao làm vậy.
Và có ai khác trong số những vị trí thi tuyển gần đây thực sự đỗ hay lại là Nam Định của Thăng?
Thăng lấy lòng dư luận bằng cách ép tiến độ nhưng đường Hà Nội - Lào Cai vừa thông xe đã phát hiện hỏng. Cầu Nhật Tân xong nhưng không cho thông.
Chết người ở dự án Cát Linh Hà Đông, Thăng đổ ngay trách nhiệm cho người khác. (Thăng nói, nếu công an họ điều tra ra thì các ông đi tù hết. Thế Thăng là Bộ Trưởng – Tư Lệnh ngành thì không liên quan à?)
Đặc biệt là việc Thăng rất thích làm dự án mới, dự án hoành tráng.
Thăng tận dụng truyền thông để “dìm hàng” Tân Sơn Nhất nhằm mục đích để xây Long Thành bằng được. Xây Long Thành với Thăng có hai mục đích. Một là phần trăm của 18,7 tỷ đô nhưng đồng thời đạt được ý định của 3X dành 1.500ha đất của Tân Sơn Nhất cho con gái Nguyễn Thanh Phượng.
Với tính cách của Thăng, Thăng đúng là một anh chàng đốc công năng nổ và thích hợp để giải quyết những việc lấy lòng dư luận.
Kể cả khó như việc tận thu phí bảo trì đường bộ mà Thăng còn thực hiện được. Nay toàn hệ thống phục vụ việc thu phí này. Việc thu phí nhưng các trạm thu phí vẫn mọc đầy trên đường. Các đường cao tốc xây bằng ODA và tiền ngân sách mà chủ phương tiện vẫn phải nộp khi đi và kể cả khi không đi thì tiền vẫn phải nộp. Chả hiểu sao mà dân Việt Nam vẫn phải chấp nhận sự vô lý đó?
Thăng và 3X còn có ý tưởng bán đường cao tốc, bán bến cảng, nhà ga cho nước ngoài. Một ngày đẹp trời, người Trung Quốc vào mua và cấm chúng ta đi lại. Viễn cảnh đó không còn xa. Nhất là khi nợ công đang ngày càng cao và có nguy cơ vỡ. Chả cần thỏa ước Thành Đô về việc tự làm chư hầu cho Trung Quốc thì Thăng và 3X cũng đang dâng lên cho Tàu.
Đối với báo chí trong nước, ai cũng biết chuyện, gặp anh Thăng viết bài có 5 triệu tiền mặt và một chai Ballantines.
Việc Thăng về Hà Nội làm Bí Thư Hà Nội cùng với tướng Chung con làm Chủ Tịch chắc sẽ không quản ngại một dự án nào. Bởi họ là cặp đôi có ý chí, có mưu và có công cụ để vượt qua mọi đám dân oan. Dự án kiểu như Dương Nội sẽ không gặp bất kỳ cản trở nào của những người nông dân. Và tất nhiên, sẽ không thể và không có chỗ nào cho bất kỳ hoạt động dân chủ nhân quyền nào đâu.
Nhân đây xin nói thêm, con cái 3X đã tham gia điều hành Nam Cường và dự án khu đô thị ở Dương Nội tại sao công an trấn áp dã man và sẵn sàng bỏ tủ người mất đất bởi nó nay thuộc về nhà 3X rồi.
Và hãy chờ xem, họ sẽ “giải quyết” hết quỹ đất ở Hà Nội như thế nào khi Thăng lên làm Bí Thư và Chung con làm Chủ Tịch. Ở Việt Nam không cần học gì vẫn có thể điều hành kinh tế và xã hội chỉ cần biết bắn súng và dám chĩa súng về phía nhân dân để bắn.
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20141108/duong-vu-ai-dang-lam-khanh-kiet-dat-nuoc-phan-11#sthash.H3Q7XhR2.dpuf